Hở Ra Là Xin!
Mình thường xuyên hay xin, thấy cái gì thích hoặc cái mình đang quan tâm là mình xin. Xin bất chấp luôn.
Nhưng hôm nay, mình nhận ra trong mình có một sự vận hành ngầm vi tế của tâm tham. Tâm tham bấy lâu nay dẫn dắt mình mà mình không hề hay biết. 4
Tâm tham ấy điều khiển mình bằng cách thôi thúc sở hữu những thứ mình thích bằng cách "xin của người khác". Muốn mua những thứ mình thích ngay lập tức mà không cần biết có cần thiết để dùng hay không?

Yêu bản thân bằng trí tuệ đúng đắn
Đến những nơi có thứ mình thích, mình đang tìm hiểu, thay vì tận hưởng mình lại nghĩ xem mua thế nào, làm sao để mang về nhà mình được.
Mãi đến nay tôi mới nhận ra rằng tâm Tham của tôi đã vận hành vi tế như thế. Nhưng sự vận hành này nó xuất phát từ đâu? Có lẽ là từ những người xung quanh và từ tuổi thơ của tôi.
Tuổi thơ ấy, mẹ tôi luôn cần đi xin quần áo để mặc, về quê ngoại thì xin rau để ăn. Nhiều khi gia đình thiếu đồ ăn, thiếu đồ dùng cha mẹ lại: "nhặt của người" mà không xin phép, không được sự đồng ý của người chủ sở hữu.
Hóa ra, bản thân tôi đã được nuôi lớn nhờ tấm lòng bồ tát của chúng sinh như thế. Tôi cũng tự tung tự tác phóng dật thân tâm mình như thế. Nhưng cũng rất may rằng tôi đã ngộ ra, ngộ ra để biết ơn những hàm ý tốt đẹp từ những hành động tưởng chừng như xấu xa của cha mẹ mình. Biết ơn sự hi sinh to lớn từ cha mẹ mình, mà trước giờ tôi chưa bao giờ nhận ra. Thậm chí tôi còn oán trách cha mẹ đã thiên vị, đã không công bằng, đã luôn đánh đập tôi.
Tôi chưa bao giờ thật sự nhìn vào đôi mắt ấy, đôi tay ấy, sự hy sinh ấy để có một lần biết ơn vì những điều tốt đẹp mà cha mẹ mang đến cho tôi.
Hóa ra, tôi đã ích kỷ như thế, chỉ biết sống cho bản thân mình. Nhưng liệu điều đó là đúng hay sai khi trong gia đình tôi luôn là người chịu bất công, thiệt thòi, đòn roi, đánh đập; lâu lâu lại bị gây sự để đuổi đi.
Nếu những ngày tháng qua, tôi không học được cách yêu chính mình; quan tâm; ôm ấp, nâng niu chính thì liệu ngày hôm nay, khi biến cố sảy ra để tôi trên thì có mẹ già; dưới thì có con nhỏ; xung quanh không có ai bấu víu có thể bình an giữ bão tố được không?
Tôi không có câu trả lời cho việc đó. Nhưng tôi càng có một niềm tin sắt đá rằng: Nếu bạn không thể lo cho chính mình, yêu thương chính mình thì bạn không thể yêu thương và chăm lo cho người khác.
Nhưng đừng yêu thương chính mình sai cách nhé. Đừng nghĩ ngủ đến 10h sáng là yêu thương chính mình, đừng nghĩ tiêu sài thoải mái là yêu thương chính mình,... hãy dành thời gian để trau dồi tri thức, nâng cao trí tuệ; rèn luyện thể chất, kết bạn với những người giỏi,... đó chính là con đường để bạn yêu bản thân mình và yêu người khác bằng chính sự hiểu biết, bao dung và những giá trị tốt đẹp mà bạn mang lại cho mọi người.
Khi bạn yêu thương mình đúng cách, bạn sẽ trở thành phiên bản tốt đẹp nhất của chính mình. Trở thành người bạn yêu; Khi tình yêu thương của bạn đủ đầy với chính mình, cả thể giới sẽ yêu thương bạn.
- Nguyễn Vân -